VĂN MINH CÕI CÁT

VĂN MINH CÕI CÁT

Hắn chợt tỉnh giấc.
Xung quanh là tiếng gió cát tạo nên một bản nhạc bất định. Một khoảnh khắc nhập nhoạng giữa ngày và đêm vì thứ ánh sáng mờ ảo giữa bầu trời huyền diệu. Phía bờ Tây là vệt sáng màu đồng nung của thần Thái Dương Amun như soi rọi cho tỏ mặt người. Còn bên Đông, nữ thần Bầu Trời Nut đã thắp lên vài vì sao lạnh ngắt tỏa hơi mờ xuống nhân gian hoang vu.

Hắn giật mình và cảm nhận được rằng: hành trình thức tỉnh đã bắt đầu.
Từ trong tâm thức của hắn, đâu đó có tiếng  thì thầm bên tai.
– “Đi tè đi, trên mỏm đá thượng cổ bên kia. Rồi con sẽ thấy!”
Hắn tò mò nhưng thấy kỳ quặc. Vì sao tiếng nói ấy văng vẳng bên tai và nhắn nhủ điều kỳ lạ. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ phải nghe theo lời của bất cứ ai, vì hắn không tin. Nhưng lần này thì khác, một động lực nào đó thôi thúc hắn đứng dậy quýnh quíu đi về phía mỏm đá. Hắn chực xả cơn kìm nén từ lúc còn trên xe jeep đi vào cõi cát.
 
Trải nghiệm đứng giữa hoang mạc trên biên giới hai quốc gia Ai Cập – Lybia thật khó tả. Ai biết được, sau khi hắn tè xong thì một tia nực mùi khét lẹt bay thẳng vô đầu. Cuối cùng hắn sẽ được thỏa mãn cảm giác lạ lùng này những 49 lần trên đường đi đến hoàng tuyền Osiris, để trả cho xong nợ với viên đạn AK47 từ đâu đó bên kia Lybia.
Nhưng trên thực tế, nơi này an toàn hơn hắn nghĩ. Đây là vùng bất khả xâm phạm của hai quốc gia nên việc chiến tranh xảy ra gần như rất thấp. Khi “đại sự” đã xong, hắn nhìn quanh và choáng ngợp bởi đang đứng trên mỏm đá cao chơi vơi.
Hắn chợt sợ.
Dường như cảm giác sợ chính là: sống một chuỗi ngày dài nhân sinh trong đau khổ và ràng buộc vô nghĩa. Trước đây, hắn mặc kệ mọi thứ và chưa từng sợ bao giờ. Cảm giác này đến như một tín hiệu, như một tiếng chuông vang lên đánh thức những gì còn ngủ yên trong tâm trí. Bất giác hắn ngước lên bầu trời, một cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng hiện ra. Bầu trời hoàng hôn từ buổi chiều như tấm thảm trải dài, điểm tô là những vì sao nguy nga – lộng lẫy. Kia là Chòm Bắc Đẩu, đây- đó là chòm Sư Tử và Xử Nữ đang quấn quýt nhau nối tiếp trong dải ngân hà. Những bụi tinh vân khác hòa quyện vào bức tranh quyến rũ như đang mở yến tiệc nơi bầu trời.
Hắn tự hỏi: vì sao đến giờ hắn mới thấy một cảnh tượng hùng vĩ kiêu sa đến thế? Có chăng cảnh vật luôn ở đây và hắn chưa từng nhận ra? Sự tỉnh thức bắt đầu từ đây ư?
Vạn năm rồi những vì sao vẫn ở đấy. Chỉ là khung cảnh này, hắn đã để nó tuột trôi từ thuở ấu thơ – cái thuở tối như mực không điện cũng chẳng đèn. Cuộc sống nơi thành phố đã ngăn trở hắn khỏi những tầm mắt của tự do, rồi thúc đẩy hắn mò mẫm những tràng hạt nợ nần nào đó. Thời khắc này, hắn tạm thời tách bạch khỏi ánh đèn đô thị, khỏi những phiền lụy của mong – cầu, được – mất.
Hắn lại sợ.
Hắn sợ từ những bơ vơ nhen nhúm trong tim, rồi hắn khát khao một chút tự do phóng đãng. Cơ hồ trong một khoảng cách giữa những tư lự, hắn đã đưa chân ra khỏi mỏm đá để thử bay.
– Té thì thôi.
Hắn thầm nghĩ. Bởi cát sẽ nâng đỡ hắn, bảo vệ hắn khỏi cú chạm đất đau thương. Nhưng rồi hắn rụt lại. Kéo phéc-mơ-tuya và thực tại tê cóng làm bắp chân hắn co quặp.
Hắn thầm nghĩ, sống giữa xứ Cát mù, người Ai Cập không làm bạn với những rừng cây, ngọn cỏ xung quanh nữa. Họ làm bạn với cát, với những vì sao, với sự tĩnh lặng phù phù.
Hắn tự hỏi. Thần bảo hộ các tinh vân đã chỉ dạy những gì cho người Ai Cập cổ đại? Khiến họ có thể xây dựng cả một nền văn minh rực rỡ đến vậy? Những đền đài kiến trúc xảo diệu nằm sừng sững giữa đồng cát của thế giới hiện ra nơi chân trời ảo giác. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê ấy, hắn thấy đoàn người nô lệ Do Thái, Babylon, Nubia dắt díu nhau dưới chiếc roi vàng của Pharaoh. Họ phải làm cho xong những phần mộ để người thượng tầng có được một sự ra đi mỹ lệ.
Hắn thấy trong đền toàn những ngôi báu nguy nga. Mấy chiếc vò lớn đầy những nội tạng ướp bằng muối diêm được nhóm người mặt chó (1) chôn cất cẩn thận chung với một cái quách bằng đá đen – loại đá thiêng kỳ lạ được tìm thấy trên những vùng núi trơ trọi phía Đông Ai Cập. Bên trong quách, là “thi hài trống rỗng”(2) của người thượng tầng quá cố, với một chút ít hành trang là vàng bạc, vật dụng cá nhân và một xác ướp mèo cổ nhằm bảo vệ người này khỏi những binh đoàn ma quỷ khi họ đến Hoàng tuyền Osiris (3).
Hắn lại tự hỏi: những người xưa đã đi về đâu trong muôn nẻo âm dương. Không ai biết, và dù biết có nói ra cũng chẳng ai tin. Người ta cho rằng, tin rằng, nghĩ rằng họ được tái sinh nơi thiên đường, vì thế họ chuẩn bị chu đáo tất cả hành trang cho “chuyến đi” vào cõi vĩnh hằng. Hành trang ấy sẽ được dâng cho Rồng Quỷ. Tuy nhiên, các vị thầy tâm linh tại đền Kom Ombo không nói thế. Thánh sư Thoth viết nên Quyển Sách Của Sự Chết(4), đã không nói người thượng tầng sẽ được về cõi vĩnh hằng. Chỉ những ai có trái tim nặng hơn Chiếc lông vũ của thần Ma’at(5) cân đong bằng nghiệp lành mới được lựa chọn. Nếu không họ sẽ phải quay trở lại, hoặc đi đến những nơi tối tăm hơn để trả nợ, trả nghiệp dữ kia.
Sau một lúc trầm ngâm, cát đã thổi tung bay che lấp tượng thần Mặt Trời Horus. Những đền đài lại chìm vào giấc ngủ trong cõi cát một thời gian.
Hắn lại giật mình.
Chính nơi hắn đứng đã xảy ra một vụ tấn công ác liệt. Đoàn hậu duệ của đức Mohamed đã kéo đến bên bờ sông Nile như những luồng bão táp tận bên kia bán đảo Sinai. Họ dùng những chiếc gươm sáng chói khắc lời răng Koran, toang chặt phá hết thảy những pho tượng lớn nhỏ, kinh bản, văn tự chạm khắc trên vách đá và đền đài.
Một cảnh tượng thê lương hiện ra, đặt dấu chấm hết cho một nền văn minh gần 10.000 năm. Cát thiêng không làm mòn được lưỡi gươm ngoan đạo, gió sông Nile không làm nguội cơn cuồng nộ từ những kẻ nhân danh.
Hắn rùng mình. Ở đâu cũng vậy, kể cả xứ Ai Cập huyền bí này. Có vay, có trả âu là chuyện muôn đời. Mới hôm qua rực rỡ, trong phút chốc lại lụi tàn. Trên đời này có gì là vĩnh hằng cơ chứ?
Càng về sau, gió càng lạnh hơn. Hắn quay trở lại lều và cảm thấy nhẹ tênh không vấn vương gì nữa. Hắn rũ bỏ tất cả quá khứ và tương lai, rũ bỏ yêu thương trong chốc lát để có khởi đầu mới hơn: hành trình tỉnh thức bắt đầu từ đây.
Chú thích:
(1): Người mặt chó – Thần Ướp Xác
(2): Xác ướp Ai Cập: Ở đây mình muốn mô tả một phần nhỏ của quá trình ướp xác
(3): Osirus là vị thần cai quan Địa ngục
(4): Quyển Sách Của Sự Chết – The Book Of Dead, người Ai Cập cổ đại tin rằng có hành trình của người đã khuất sau khi họ qua thế giới bên kia. Quyển sách này nằm trong Phân ngành Khoa học về Sự Chết của các nhà triết học Ai Cập cổ đại.
(5): Chiếc lông vũ của thần Ma’at: Đoạn cuối trong quyển sách về Sự Chết, có nhắc đến nữ thần Công lý Ma’at, bà dùng chiếc lông vũ để cân đong trái tim người quá cố. Nếu ai lúc còn sống làm nhiều việc lành thì trái tim sẽ nặng hơn chiếc lông Vũ, người này sẽ được tái sinh vào cõi của các Vị thần. Ngược lại, người có trái tim nhẹ hơn lông vũ sẽ bị đày xuống địa ngục, hoặc là mồi cho Rồng Quỷ.

 

Facebook
Pinterest

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Jordanrongchoi

Bài viết mới nhất

VĂN MINH CÕI CÁT

VĂN MINH CÕI CÁT Hắn chợt tỉnh giấc. Xung quanh là tiếng gió cát tạo nên một bản nhạc bất định. Một khoảnh khắc nhập